Friday, November 7, 2014

HOÀI NIỆM


Đồng hồ trong Khu chờ đợi tại Phi Trường Tân Sơn Nhứt vừa chỉ đúng 8 giờ 30.
Còn một giờ nữa thì chuyến bay Sàigòn - Đalạt mới cất cánh.

Khu đường bay Quốc Nội của Phi Trường Tân Sơn Nhứt hôm ấy quá đông người. Tiếng máy phóng thanh lưu ý hành khách đi khắp nơi, hòa lẫn tiếng ồn ào của những người đưa tiễn thân nhân làm huyên náo cả khu vực, giống như cảnh chợ phiên nhóm họp vào buổi sáng. Tôi ra khỏi Khu Chờ đợi, đi chậm rải trong khoảng sân rộng trước cửa Phi Trường, bỗng nghe có ai đó gọi.
-         Khoa .. Đăng Khoa…
Tôi nhìn quanh khắp nơi chẳng thấy ai quen. Từ bên kia Câu Lạc Bộ phi trường, một Nữ Tiếp Viên Hàng Không (Hortesse de l’air) trong chiếc áo màu xanh da trời đang vẫy tay gọi tôi. Dù chưa biết là ai, nhưng vì nóng lòng muốn tìm biết người gọi mình, nên đi thật nhanh về hướng Câu Lạc Bộ. Vừa đến nơi, tôi đã nhận ra là chị Khánh Hoàng đang đứng trước quầy trả tiền. Tôi rất đổi ngạc nhiên không ngờ gặp chị nơi này.
-         Kìa Chị Hoàng !
Tiếng động cơ máy bay quá ồn, sợ tôi nghe không rõ. Chị nói lớn tiếng .
-         Khánh Vân đang ở nhà . Số …. Đường Trần Bình Trọng …… Quận ……Sàigòn
Em ghi rõ địa chỉ, Chị phải đi bay ngay bây giờ, không còn thì giờ nữa.
Nói dứt lời, chị đi thật nhanh về hướng Phi Trường, mặc cho tôi ngẫn ngơ nhìn chị, một Nữ tiếp viên Hàng không duyên dáng, thước tha với tà áo màu thiên thanh phất phơ trong nắng sớm, rồi hình bóng chị cũng khuất sau cánh cửa phòng dành riêng cho các Phi Hành đoàn trước giờ bay.

Chị Khánh Hoàng đến với tôi không mấy chốc lại đi, nhưng đã gợi lại trong tôi không biết bao nhiêu kỷ niệm vui buồn, của thời học sinh tại Thành Phố hoa mộng năm xưa, nhất là vào năm cuối của bậc Trung học Đệ Nhị cấp.
Thuở ấy làm sao tôi quên được hình bóng một nữ sinh, với vẽ đẹp tự nhiên không chải chuốt, nàng có đôi mắt bồ câu long lanh, cặp mi cong, đôi lông mày đen dài, môi đỏ đầy dục vọng, mũi dọc dừa thanh tú, má lúm đồng tiền duyên dáng khi cười, nước da trắng ngần làm tăng thêm nhan sắc của một thiếu nữ miền Nam, khiến cho không ít nam sinh trong lứa tuổi của tôi thời bấy giờ đem lòng mơ tưởng.

Người nữ sinh ấy chính là Khánh Vân, em gái chị Khánh Hoàng mà tôi may mắn được học chung cùng năm Đệ Nhất với nàng. Thật lòng mà nói, tôi chẳng có đặc điểm nào khả dĩ gây được sự chú ý cho phái nữ, ngoại trừ có sức học tương đối khá và ngoại hình cũng dễ nhìn. Vì vậy mỗi lần được gọi lên bảng để giải những bài toán khó, Khánh Vân thường triều mến nhìn tôi bằng đôi
mắt thán phục. Từ đó, tôi và Khánh Vân thân nhau trong tình học trò, rồi dần dần tình yêu nẩy nở lúc nào không hay. Đang miên man với những kỷ niệm xưa, thì loa phóng thanh từ Phi trường lại vang lên, đưa tôi về với thực tại.

      -    Chuyến bay Đà Lạt số …. sắp khởi hành, mời hành khách ra cổng lên tàu.
Tôi chậm rải đi theo dòng người ra cổng chính, để đến phi cơ đang chờ trên phi đạo, mà đầu óc cứ mãi suy nghĩ vẩn vơ.

Sau một giờ bay, chiếc phi cơ DC4 của Hàng Không Việt Nam đáp xuống phi trường Liên Khương dưới bầu trời đang đổ cơn mưa nhẹ, tôi cảm thấy lòng buồn vô hạn. Chiếc xe CAR của Air Việt Nam đưa tôi đến Thành Phố Đà Lạt lúc cơn mưa cũng vừa dứt.
Để kịp chuyến xe chiều đi Bảo Lộc, tôi nhanh chân đến bến xe, tiếp nối đoạn đường cuối cùng đến Thị Xã Bảo Lộc, nơi tôi phải trình dịện Đơn vị đầu tiên trong đời quân ngũ.

Chiếc Peugeot familiale bắt đầu đồ xuống đèo Prenn, rừng thông hai bên đường, như chạy theo vẫy chào réo gọi tôi, người vừa mới trở lại Thành Phố thơ mộng này sau bao năm xa cách. Trong khoảnh khắc đó, tôi bỗng nhớ lại cách đây gần thập niên về trước, cũng tại nơi ngọn đèo Prenn này, trong lần du ngoạn đến viếng các ngọn thác hùng vĩ của Tỉnh Tuyên Đức như Pongour, Gougah … do nhà trường tổ chức. Sau khi cuộc du ngoạn chấm dứt, trên đường về chiếc xe buýt của chúng tôi bị nổ bánh giữa lưng đèo lúc mặt trời sắp ngã bóng.

Tất cả chúng tôi phải xuống xe cuốc bộ tuy có mệt, nhưng riêng tôi thì rất vui, vì có dịp được đi chung thật lâu, trên quảng đường dài với Khánh Vân và chị Khánh Hoàng, Lúc đó chị Hoàng đang học Trường Pháp “ Couvent des Oiseaux “ cũng đi với chúng tôi trong chuyến du ngoạn lý thú này. Đi được một khoảng, thì bất ngờ chị lùi về phía sau, như cố ý để tôi và Khánh Vân nói chuyện với nhau được tự do. Thật ra, ngoài ánh mắt và nụ cười trao nhau suốt lộ trình, Khánh Vân và tôi chẳng ai nói điều gì khác, ngoài chuyện sách vở đang học ở trường để chuẩn bị cho kỳ thi cuối năm sắp tới.



Mùa thi rồi cũng đi qua, và mùa hè cũng đang đến. Vào một buổi chiều dịu nắng, tôi từ nhà Nhà sách “ Thiên Nhiên “ trên đường trở về nhà, khi gần đến nhà Khánh Vân bỗng có tiếng gọi lớn.
-         Khoa….Khoa... Đăng Khoa.
Vì con đường về nhà tôi, cũng cùng đường ngang qua nhà Khánh Vân. Nghe biết tiếng Khánh Vân gọi tôi đứng lại, thì nàng cũng vừa đến.
Tôi hỏi đùa, hôm nay có việc gì mà gọi người ta bất ngờ vậy. Khánh Vân trả lời với nét mặt không vui.     
-         Có chuyện quan trọng, nên cả buổi chiều Vân chờ Khoa đi ngang qua đây để báo tin.
-         Sao Vân biết tôi về lúc nào mà chờ đợi, tin quan trọng gì vậy.
Khánh Vân không trả lời ngay câu hỏi của tôi, nàng nhìn xuống đất với nét mặt u buồn chậm rải nói thật nhỏ.
-         Vài ngày nữa Vân phải theo gia đình về lại Sàigòn. Khoa có buồn không.
Tôi choáng váng, thấy cả bầu trời như sụp đổ trước tin sét đánh đó, chưa biết trả lời sao thì nàng đặt vào tay tôi một mãnh giấy và bảo tôi mở ra đọc ngay. Mãnh giấy viết nghệch ngoặc vội vàng chỉ vỏn vẹn có 5 chữ bằng bút đỏ.
“ Khoa hãy quên Vân đi “.
Sự việc đến với tôi quá bất ngờ, còn gì đau đớn cho bằng, khi người mình từng yêu mến lại sắp bỏ ra đi. Tôi cố giử bình tỉnh hỏi tiếp.
-         Chừng nào thì gia đình đi.
-         Hai ngày nữa. Sau câu trả lời, Vân nhìn gương mặt buồn bả của tôi và lắc đầu như nuối
tiếc cho mối tình vừa chớm nở lại phải rời xa.
Thời gian lúc này đối với tôi, như tính từng giờ từng phút.  Hai ngày nữa, nghĩa là chỉ còn 48 giờ, Khánh Vân sẽ mãi mãi rời xa thành phố này. Nghĩ như vậy, tôi không còn ngại ngùng gì nữa, lần đầu tiên cầm lấy tay nàng. Khánh Vân cũng để yên, và chờ phản ứng của tôi .
Cố nén niềm đau, tôi lấy lại bình tỉnh chậm rải hỏi.
-         Mình có nên gặp nhau lần cuối trước khi chia tay không .
Khánh Vân nhìn tôi thật lâu nàng gật đầu.
-         Khoa muốn Vân gặp lúc nào, tại đâu.
-    3 giờ chiều mai tại chỗ cũ.

Tôi đến nơi hẹn ngồi chờ Khánh Vân không lâu, thì nàng cũng vừa đến đúng giờ. Gặp tôi, nàng quay mặt nhìn xa vắng, không còn nụ cười tươi trên môi như mỗi lần gặp nhau trước đây. Tôi trải tờ giấy báo trên thảm cỏ để nàng ngồi, và lần đầu tiên tôi ngồi sát bên nàng, để tận hưởng hương thơm của mái tóc. Cả hai đều yên lặng nhìn ra Hồ Xuân Hương, mặt hồ tỉnh lặng. Từng cơn gió thoảng tạo thành những đợt sóng nhỏ lăn tăn, chạy xô nhau trên mặt nước. Không gian cũng yên lặng một cách lạ thường, chỉ nghe tiếng chim ríu rít gọi nhau về tổ, trước khi trời chiều buông xuống. Để đánh tan bầu không khí yên tĩnh lúc bấy giờ, tôi ngập ngừng lên tiếng.
-         Khánh Vân về Sàigòn, bao giờ trở lại.
Khánh Vân ngước mặt nhìn tôi với đôi mắt u buồn, nàng nói rất nhỏ như không muốn tôi nghe.
-         Vân không biết . . . Tôi hỏi tiếp.
-         Về Sàigòn, gia đình Vân ở đâu.
-         Vân cũng chưa biết, có thể ở Thị Nghè bên Gia Định, hoặc là Chợ Lớn tùy nơi Ba của
Vân làm việc.
-         Biết đến khi nào Khoa mới gặp lại Vân đây. Người đi có biết người ở lại buồn đến mức
độ nào không. 
Sau lời nói này, Khánh Vân nhìn tôi rươm rướm nước mắt rồi nàng gượng nói với tôi bằng câu nói không thật lòng.
-         Khoa hãy quên Vân đi, thời gian sẽ ….. Chưa nói hết câu, nàng lấy khăn chậm nước mắt.
Tôi cảm thấy tim mình đau nhói, mọi vật chung quanh như đảo lộn giữa vùng trời đen tối .
Còn gì nữa đâu, bao nhiêu mộng ước mai sau, nay tan tành theo mây khói. Tôi muốn gào lên thật to.
     - Ôi nhân thế ! Sao lắm điều cay đắng.


Rồi việc gì đến sẽ phải đến. Hôm sau, trước cửa nhà Khánh Vân chiếc xe CAR thuê bao, bắt đầu chuyển bánh đưa gia đình nàng rời xa Đà Lạt. Chờ chiếc xe đưa gia đình Khánh Vân khuất dạng dần sau mấy cụm thông gìa, tôi mới thẩn thờ đi về nhà mà lòng nặng triểu với bao nổi tiếc nhớ. Tôi tiếc vì chưa một lần thổ lộ chính thức tình yêu với nàng và cũng như hôm nay, chưa được một lần đưa tiễn.
Thế là hết ….

Ngày tôi trình diện Đơn vị, là một ngày vào đầu Thu, mưa rơi khắp đường phố trong Thị xã Bảo Lộc. Lòng đã vướng buồn mà cảnh càng làm tôi buồn thêm. Sau khi mặc chỉnh tề bộ Treillis màu xanh lá rừng và mang cấp bậc Chuẩn Úy trên cổ áo. Ông anh rể tôi là Chánh Văn Phòng Tòa Hành Chánh Tỉnh Lâm Đồng, đưa tôi đến nơi tôi cần đến để trình diện. Đó là Cơ quan An Ninh mới được thành lập không lâu tại Tỉnh này.

Sau khi chào kính vị Đại Úy Trưởng Ty, tôi được ông hướng dẩn đến giới thiệu các Ban ngành trực thuộc, và bắt tay một Sĩ Quan khóa 16 đã đến đây trước tôi khoảng 6 tháng. Anh ta và tôi ngồi làm việc chung một phòng.
Giờ đây, từ nhân sự đến công việc đối với tôi hoàn toàn xa lạ. Điều làm tôi lo lắng nhiều hơn cả, là ông Chef của chúng tôi không bao giờ thấy ông nở nụ cười trên môi, nước da ngâm đen, gương mặt lại khắc khổ, chiếc kiếng Rayban đen luôn che kín đôi mắt của ông. Nhìn ông, ai cũng nghĩ ông là người khó tính. Dù vậy, khi trình diện và nhận công việc xong, tôi lấy cớ phải thu xếp một số công việc còn dở dang, để xin vài ngày phép về Sàigòn, nhưng thật ra, mục đích là đi tìm lại người xưa, theo địa chỉ mà chị Khánh Hoàng cho tôi, khi gặp chị tại Phi trường Tân Sơn Nhứt.

Lần theo địa chỉ, không mấy khó khăn để tìm ra nhà Khánh Vân. Tôi dựng chiếc Yamaha bên lề đường, khóa xe cẩn thận mới đến cửa bấm chuông. Cửa mở, tôi nhận ra ngay người vừa mở cửa chính là mẹ Khánh Vân. Thời gian đã khá lâu mà bà vẫn còn nhận ra tôi, vì trước đây khi còn ở Đà Lạt, tôi chỉ gặp và chào bà có một lần. Tôi chưa kịp chào hỏi thì bà đã lên tiếng.
-         Cháu vô nhà, Khánh Vân đang ở trong.
Bước vô phòng khách, thấy Khánh Vân đang ngủ trưa trên chiếc divan bằng gỏ đỏ (loại gổ quí trên vùng cao nguyên). Bị mẹ gọi bất ngờ, nàng bật dậy lơ lào nhìn chung quanh, chợt thấy tôi nàng vô cùng kinh ngạc nói ú ớ.
-         Sao . . .  biết Vân ở đây . Tôi thản nhiên trả lời.
-         Khoa gặp chị Hoàng tại Phi Trường Tân Sơn Nhứt cho địa chỉ, mới tìm được nhà ở đây.
Như ngầm hiểu vê chuyện quen biết giữa tôi và Vân ngày xưa, nên mẹ Khánh Vân bỏ đi ra sau nhà, khi ấy nàng cũng vào trong, mang ra cho tôi một ly nước cam đặt trước mặt rồi vô phòng riêng. Một lát sau Vân đi ra với bộ đồ màu xanh lá mạ trên người. Nhìn nàng, tôi không thể ngờ bây giờ nàng lại đẹp đến thế, đẹp hơn cả lúc còn đi học. Thấy tôi cứ mãi nhìn, Vân cười và nói.
     -    Bộ Vân lạ lắm sao mà Khoa nhìn dử vậy.
-   Vân bây giờ đẹp lắm, đẹp nhiều hơn xưa.
Trong phòng khách hiện giờ chỉ còn có tôi và Khánh Vân, nên tôi nghĩ đây là cơ hội duy nhứt đươc trực tiếp nói chuyện nghiêm túc với nàng, để hiểu thêm tình cảm của nàng dành cho tôi có còn được như xưa không, bởi vì đã nhiều năm dài, chẳng hề có thư từ qua lại, vã lại mỗi người mỗi nơi, thì làm sao tránh khỏi lòng người không thay đổi.
Khánh Vân ngồi xuống ghế đối diện và mời tôi uống nước. Tôi cúi xuống định bưng ly nước cam lên uống, chợt thấy dưới tấm kiếng mặt bàn có một tấm hình chụp tại một hồ nước ở đâu đó, mà người đứng bên cạnh Khánh Vân là một thanh niên lạ, chẳng biết có quan hệ gì với nàng không. Thấy tôi chăm chú vào tấm hình, Khánh Vân hơi giật mình nhìn tôi, nàng nói có vẽ không được tự nhiên.
-         Không .. không phải …đó là anh Nghĩa đang học Sư phạm, chỉ là… bạn thôi.
-         Vân đừng ngại, dù là bạn hay là gì đi nữa cũng chẳng sao đâu.
-         Không, …. Khoa đừng nghĩ gì khác, chỉ là bạn thôi mà.
-         Hôm nay Khoa đến đây, không biết lúc nào trở lại, nên muốn hỏi Vân đôi điều mong Vân
thật lòng trả lời.
Khánh Vân im lặng hồi lâu mới nhỏ nhẹ lên tiếng .
     -    Khoa muốn nói với Vân điều gì, quan trọng lắm không.
     -    Đối với Khoa rất quan trọng, Vân biết đó, dù bao năm xa cách hình bóng Vân vẫn mãi trong tim Khoa. Sau ngày gia đình Vân về lại Sàigòn. Khoa rất buồn có dò hỏi bạn bè, nhưng chẳng ai biết Khánh Vân ở đâu, may mà gặp chị Hoàng mới tìm được ở đây. Bây giờ không biết tình cảm Vân dành cho Khoa có còn được như xưa không.
Sau câu hỏi của tôi, Khánh Vân thở dài.
-         Thật ra, từ lúc rời xa Đà Lạt, Vân cứ tưởng không còn có ngày gặp lại Khoa nữa, và tình
cảm cũng vì đó mà phôi pha ít nhiều theo năm tháng. Hôm nay gặp Khoa, Vân rất vui, đừng nhắc lại chuyện cũ làm gì.
-         Khoa không trách gì Vân đâu. Điều đó cũng là lẽ tự nhiên thôi. Ngày mai Khoa phải trở
về Đơn vị, không còn có dịp gặp nhau, nên chẳng biết Khoa nói lên điều này với Vân có sổ sàng lắm không.
-         Khoa cứ nói, Vân nghe đây.
-         Trường hợp gia đình Khoa đến gặp hai bác về chuyện chúng mình, Vân có thuận ý không?
Lúc này Khánh Vân nhìn thẳng vào tôi rồi cúi mặt xuống nói như trách móc.
-         Tại sao lúc trước Khoa không nói.
-         Làm sao nói được, khi mà chúng ta còn trên ghế nhà trường, tương lai lại vô định. Khoa
biết Vân rất khó xử về câu hỏi này. Nhưng Khoa muốn nghe Vân trả lời thật với lòng mình.
Khánh Vân im lặng không trả lời. Tôi nói tiếp.
-         Dù ngày xưa Khoa là người đến trước, nay lại là kẻ đến sau. Sự thể có phủ phàng đến đâu,
Khoa cũng đành chấp nhận thôi.
Lúc này trên đôi má Khánh Vân đã có vài giọt lệ lăn dài. Tôi không biết những giọt nước mắt này nàng khóc cho ai. Câu chuyện đang dở dang thì một thanh niên từ bên ngoài đi vào. Khánh Vân đứng dậy giới thiệu với vẽ mặt mất bình tĩnh.
-         Đây là Đăng Khoa bạn học cũ của Vân tại Đà Lạt và đây là anh Nghĩa.
Tôi đứng dậy bắt tay người thanh niên tên Nghĩa vừa vô nhà.
-         Chào anh,
Anh ta cũng đáp lại.
-         Chào ành.
Thấy Khánh Vân bối rối, và không muốn nàng khó xử trong hoàn cảnh này, nên tôi chào từ biệt hai người. Khánh Vân đưa tôi ra cửa và nói.
-         Khoa cho Vân xin địa chỉ viết thư.
-         Để làm gì, có cần lắm không. Nói vậy nhưng tôi cũng cho nàng địa chỉ KBC của tôi, và
rời khỏi nhà trong khi Khánh Vân đưa mắt nhìn theo.

Trở về Đơn vị làm việc khoảng tuần lễ thì nhận được thư của Khánh Vân. Trong thư chỉ có 4 trang giấy học trò, nhưng tất cả đều bị nhòa mực bởi những giọt nước mắt. Có lẽ Khánh Vân khóc nhiều trong lúc viết lá thư này đến tôi. Nội dung thư, Khánh Vân thổ lộ hết những gì đã xảy ra trong đời nàng, kể từ khi gia đình rời xa Đà Lạt và xa cả tôi. Đọc đi, đọc lại nhiều lần, tổi chỉ biết thở dài mà buồn cho phận mình chứ chẳng biết trách ai. Những dòng chữ sau cùng, Khánh Vân mong tôi tha thứ, đừng kết tội nàng là kể bạc tình. Khuyên tôi hãy quên nàng, quên một mối tình không trọn, mà sớm lập gia đình để lòng nàng được thanh thản, không bị ray rứt bởi cảnh trái ngang, và mong sao tôi gặp được người bạn đời đức hạnh, thay thế nàng mang nhiều hạnh phúc đến với tôi trong suốt cuộc đời. Riêng nàng thì luôn nguyện cầu Đức Mẹ ban phước lành cho tôi mỗi khi đi lễ Nhà thờ.
Kể từ đây tôi không còn gì để nhớ để thương, tất cả đã xa rồi, kỹ niệm ngày xưa nay chỉ còn lại trong ký ức mà thôi.

Một năm sau đó, tôi nhận được thiệp hồng của Khánh Vân báo tin nàng thành hôn với Giáo sư Nguyễn hữu Nghia.
Rồi ngày tháng qua đi, vết thương lòng trong tôi cũng phai dần theo năm tháng. Vào một buổi chiều sau giờ tan sở, tôi cùng ông chef được vị Trưởng Phòng Nhì mời đến nhà dùng cơm tối. Lúc trò chuyện trong phòng khách, chúng tôi được một thiếu nữ đến mời nước. Hỏi ra mới biết nàng là bà con của chủ nhà và quê ở Châu Đốc, hiện là Công Chức Ty Tài Chánh Tỉnh.
Như con chim từng bị ná, tôi chẳng còn dám để tâm nhiều đến phái nữ, dù người thiếu nữ tôi gặp hôm nay cũng có dáng hình xinh đẹp, nét mặt dịu hiền, có nụ cười tươi luôn nở trên môi giống như Khánh Vân ngày xưa, với vẽ đẹp tự nhiên ấy, dù cho ai khó tính đến đâu cũng phải nhìn nhận nàng thuộc vào hàng phụ nữ có nhan sắc.

Cuộc đời có khi chuyện không mong lại đến, vào một buổi chiều, tôi đến khu Công Chánh tìm nhà một nhân viên, tình cờ đi ngang qua căn nhà có cửa sổ đang mở. Nhìn vô trong tôi ngạc nhiên thấy cô Công chức tôi thường gặp tại Ty Tài Chánh đang trong nhà, mà trước đây tôi gặp nàng ở  chỗ khác. Vì muốn tìm hiểu, nên gõ cửa lấy lý do hỏi thăm nhà của nhân viên thuộc quyền . Cô nàng mở cửa, thấy tôi gật đầu chào và mời vô nhà. Để nàng khỏi ngạc nhiên, tôi nói ngay..
-         Tôi đang tìm nhà người quen, nên gõ cửa hỏi thăm, không ngờ gặp cô ở đây.
-         Anh ngạc nhiên cũng phải, hôm trước anh gặp tôi. Đó là nhà người bà con, còn đây là
nhà người chị ruột. Sau vài câu xã giao, Tôi mạnh dạn hỏi.
-         Nếu cô không chấp, xin cho hỏi, vì sao từ Châu Đốc xa xôi, mà đến làm việc tại Thị Xã
bé nhỏ, sáng nắng chiều mưa này.
-         Đây là câu hỏi mà tôi thừờng phải trả lời. Như anh biết đó, tôi có người bà con là Sĩ quan
 phục vụ tại Tiểu Khu này, muốn chị em tôi đến làm việc nơi đây vì khí hậu tốt, công việc lại thích hợp với phụ nữ. Khi lên đây thấy đúng theo những gì ông ấy nói, nên ở luôn và làm việc cho đến bây giờ. Chị tôi hiện nay là Giáo chức trường Tiểu học Công Lập và tôi làm việc tại nơi anh thường gặp. Chuyện trò với nàng khá lâu, trước khi ra về tôi xin phép hỏi nàng.
-         Lần sau tôi đến thăm, có làm phiền gia đình không.
-         Nhà không có gì cả, nếu anh không chê mời anh đến.
Tôi ra về với niềm vui nhỏ trong lòng, kể từ nay tôi có chỗ để trò chuyện khỏi phải đi lang bang vô định như mọi khi.
Câu chuyện tôi thường đến nhà người nữ Công chức Ty Tài Chánh, không mấy chốc cả Tòa Hành Chánh hầu hết ai cũng biết. Lạ lùng hơn nữa những người thân quen, như ông Chef , ông anh rể của tôi, ông Trưởng Ty CSQG người mà tôi thường tiếp xúc trong công việc, và cả người bà con của cô nàng đều muốn tôi đến gần nàng thêm nữa để tiến tới hôn nhân.

Thời gian không lâu, cuộc hôn nhân của chúng tôi cũng được cử hành trọng thể,. Bây giờ gia đình được hạnh phúc, ngoài tình yêu cho nhau, chúng tôi không thể quên ơn những người đã góp phần tạo nên những gì chúng tôi có được ngày hôm nay.

Sau 3 tháng tu nghiệp Trường Tình Báo Quân Lực Hoa Kỳ Thái Bình Dương tại Okinawa (USARPACINTS) trở về, nhằm lúc miền Trung chiến sự mỗi ngày một gia tăng, đặc biệt các vùng Ba Tơ, Đức phổ thuộc Tỉnh Quảng Ngãi bị đánh phá nặng nề nhất. Có thể vì tình thế như vậy, nên khi về Đơn vị chưa được hai tuần thì được lệnh tăng phái một tháng, cho Chiến dịch Phản tình báo chiến trường do Trung Ương phát động. Với trách vụ là Trưởng ban giải đoán tin tức tình báo chiến thuật, nên công việc cũng khá bận rộn, đôi khi còn phải đích thân đi phối kiểm các tin tức từ nơi xa, nhờ vậy mà tôi được biết thêm nhiều điều về quê hương Núi Ấn, Sông Trà. May mắn hơn nữa, tôi có được một tài xế trẻ tuổi sinh trưởng tại Quảng Ngãi, những lúc rổi rãnh tôi thường nhờ anh ta đưa thăm các nơi sản xuất đường tán, đường phổi, đường phèn, kẹo gương, kẹo mạch nha , . . .
Hoặc chạy xe trên Quốc Lộ 1A băng ngang qua cầu sông Trà Khúc đến núi Thiên Ấn nằm im lìm về phía Bắc dòng sông hiền hòa để ngắm cảnh. Ngoài ra, anh cũng giới thiệu với tôi các đặc sản của quê hương anh, nên tôi được anh đưa đến các quán ăn có tiếng trong Thành Phố, để thưởng thức các đặc sản của xứ Quảng, mà anh thường nói như món “Don” món “Ram” và nhiều món khác của Quán 72 trên đường Võ Tánh mà chủ nhân của quán này là ông Thiện. Chưa hết, anh còn đưa tôi tới quán ông Giới đường Quang Trung (Trà Khúc) để thưởng thức món chim Mía. Tất cả các món ăn này thật khoái khẩu và đều có hương vị rất đặc biệt. Anh còn ví von, nếu ai đến Quảng Ngãi mà chưa dùng các đặc sản này, thì coi như chưa đến Quảng Ngãi, câu nói đó cũng chẳng sai.

Thời gian trôi qua rất mau, chỉ còn một ngày nữa là tôi phải rời xa Thành Phố này, để trở về Đơn vị trong niềm luyến tiếc. Sáng hôm ấy tôi dậy sớm, sắp xếp gọn đồ cá nhân vào vali, nhờ anh tài xế đưa ra phố mua vài vật kỹ niệm, tiện thể chạy xe quanh Thành phố, nhìn lại các con đường tôi từng đi qua để chia tay lần cuối.

Quảng Ngãi tuy không là quê hương của tôi nhưng sao tôi thấy gần gũi quá, thời gian không còn bao lâu nữa là phải chia tay. Chia tay với người dân xứ Quảng hiền hòa, với dòng sông Trà khúc lặng lẽ chảy quanh, với cảnh núi Ấn mơ màng khi chiều xuống.
Bỗng anh tài xế cho xe dừng lại trước quán cà phê bên đường. Tôi chưa kịp hỏi thì anh đã lên tiếng.
-         Mời ông Thầy vô dùng cà phê. Em bảo đãm ông Thầy sẽ nhớ mãi hương vị cà phê xứ
Quảng của em. Tôi cười nhìn anh ta.
-         Ừ, để coi cậu nói đúng không.
Chúng tôi xuống xe đi vô quán. Một cậu bé độ 5,6 tuổi khoanh tay chào.
-         Cháu chào hai bác. Tôi xoa đầu cháu mà khen cha mẹ khéo dạy cháu lễ phép.
Quán giờ này cũng vắng khách, chúng tôi kéo ghế ngồi. Một thiếu phụ từ bên trong đi ra hỏi.
-         Hai ông uống gì. Trong lúc tôi nhìn ra đường, anh tài xế ngồi đối diện với tôi nhanh nhẩu
trả lời.
-         Chị cho tôi xin ly cà phê đen có đá, rồi anh ta nhìn tôi hỏi.
-         Ông Thày uống gì.
-         Xin chị cho ly cà phê sữa đá.
Trong lúc chờ đợi, tôi bật lửa đốt điếu thuốc Ruby Queen thả nhẹ hơi khói, nhìn quanh thấy quán tuy nhỏ nhưng sắp xếp rât thứ tự và đẹp mắt. Cháu bé lúc nãy bưng ly cà phê đen đi từ từ ra đặt trên bàn rồi chạy đi. Người thiếu phụ chủ quán cũng vừa mang ly cà phê sữa định để trước mặt tôi, nhưng khựng lại, khiến ly cà phê sắp đổ. Tôi đưa tay giử lấy ly cà phê trên tay nàng mà không khỏi ngạc nhiên với cử chỉ lạ lùng của chủ quán. Đặt ly cà phê xuống bàn nàng vội quay đi như muốn trốn chạy. Tôi đứng lên nhìn nàng, rõ ra là Khánh Vân. Tôi kêu lên.
-         Kìa Khánh Vân! Sao Vân ….lại… ở đây.
Khánh Vân không nhìn tôi, nàng cúi mặt nói trong nghẹn ngào.
-         Chuyện dài lắm, không ngờ Vân gặp lại Khoa trong hoàn cảnh này.
Anh tài xế, hết nhìn tôi lại nhìn người chủ quán rồi ngạc nhiên hỏi.
-         Ông Thầy có quen với chị chủ quán sao. Tôi không trả lời chỉ gật đầu.
-         Chắc đã lâu gặp lại, ông Thầy ngồi nói chuyện, em chạy ra phố một chút.
Đợi anh tài xế lái xe đi, Khánh Vân khép bớt cửa quán, nàng kéo ghế ngồi đối diện với tôi gương mặt thoáng buồn. Câu bé lúc nãy thấy Khánh Vân và tôi trò chuyện nên đến hỏi mẹ.
-         Ai vậy mẹ. Khánh Vân xoa đầu con và trả lời.
-         Cậu Khoa của con đó. Nàng quay sang tôi nói tiếp.
-         Bé Lâm con trai duy nhất của Vân.
Nhìn Khánh Vân tôi thấy quá thương xót cho nàng, nhưng vì muốn biết chuyện gì đã xảy ra, nên lên tiếng hỏi.
-         Cả gia đình Vân đều là nhà giáo đang dạy học tại Sàigòn mà, sao lại phải ra đây, Vân có
thể cho Khoa biết được không, nếu không tiện thì thôi.
Khánh Vân nhìn vào khoảng không, chậm rải trình bày hết nổi lòng mình từ lâu khép kín.
-         Sau ngày anh Nghĩa ra trường được bổ nhiệm Giáo sư dạy lớp Đệ Tam của một trường
Công Lập và Vân cũng được bổ nhiệm dạy một trường Trung học Đệ Nhất cấp bên Gia Định
Vợ chồng Vân sống hạnh phúc bên nhau hơn một năm thì sinh bé Lâm. Thế rồi vào một ngày Vân không nhớ rõ, anh Nghĩa nhận được điện tín của cô em gái từ Quảng Ngãi báo tin “Mẹ đau nặng, anh Nghĩa về gấp”.
Nghe Vân kể đến đây tôi hỏi tắt ngang.
-         Anh Nghĩa là người sinh trưởng tại Quảng Ngãi phải không.
-         Phải, anh Nghĩa mồ côi cha lúc anh 15 tuổi là con trai trưởng, và anh chỉ có cô em gái
duy nhứt tên Nga cùng sống chung với mẹ. Sau khi đậu Tú tài toàn phần, mẹ anh khuyên nên thi vào Sư phạm để nối nghiệp cha. Vì thân phụ của anh cũng là nhà giáo. Tuy có lời khuyên của mẹ nhưng anh vẫn đắng đo, sợ  không ai chăm sóc mẹ khi phải vô thi Sư phạm tại Sàigòn và cũng có thể sẽ phải làm việc tại đây. Thấy anh Nghĩa phân vân, cô Nga cũng khuyên anh nên yên lòng mà lo cho tương lai. Mọi chuyện trong gia đình đã có cô. Cả mẹ và em cùng khuyên bảo, nên anh yên tâm ra đi.
Sau khi tốt nghiệp, anh được bổ nhiệm dạy học tại Sàigòn. Hôm nhận được điện tín, Anh Nghĩa vội vàng xin phép Trường về thăm mẹ, sau một tuần thì anh trở về Sàigòn với nhiều nổi ưu tư. Anh cho biết bệnh tình của mẹ chưa thuyên giãm, mà cô em gái sắp phải theo chồng làm việc tại Tỉnh khác. Biết được như vậy, Vân đề nghị anh Nghĩa nên xin thuyên chuyển về dạy tại Quảng Ngãi. Anh ngần ngại hỏi.
-         Còn Vân và bé Lâm thì sao
-         Vân cũng xin thuyên chuyển cùng con theo anh đến Quảng Ngãi, nếu không được thì em
cũng sẽ xin thôi dạy để lo cho anh và bé Lâm đang cần sự chăm sóc của em.
Mọi việc đâu đó đều được êm xuôi và sự chuẩn bị cho chuyến đi không trở lại cũng tạm xong.

Đâu ngờ chuyến xe đò xuôi về miền Trung hôm ấy, là chuyến xe định mệnh của gia đình Vân. Nói đến đây thì nàng bậc khóc, làm tôi cũng thấy xốn xang trong lòng. Nàng nói tiếp.
-         Khoa biết không, xe chạy được một ngày đường thì xảy ra tai nạn do vụ hai xe đụng nhau
vì tranh qua mặt trên khoảng đường quanh co. Kết quả cả hai xe đều bị lật. Tai nạn khủng khiếp xảy ra gây thương vong cho nhiều người trên hai xe. Chiếc xe của gia đình Vân đi chết 5 người có cả tài xế còn lại tất cả đều bị thương. Anh Nghĩa ngồi bên ngoài bị thành xe đè gãy cả hai chân, trong lúc đau đớn ấy mà anh còn cố gắng hỏi Vân và bé Lâm có sao không. Vân cho biết, bé Lâm ngồi trong lòng nên không việc gì còn Vân thì bị thương bên cánh tay trái. Tất cả người chết và bị thương được đưa vô bệnh viện cấp cứu. Trong số người bị thương, anh Nghĩa là người bị nặng hơn cả, đến nổi việc chữa trị cho anh phải họp bàn với nhiều Bác sĩ trong bệnh viện. Quyết định sau cùng của các Bác sĩ là anh Nghĩa phải bị cưa cả hai chân phía dưới đầu gối 20cm. Lúc này Anh Nghĩa đang hôn mê, còn Vân thì hoảng hốt trước tin sét đánh đó. Vân van xin các Bác sĩ giúp đỡ cho anh Nghĩa chỉ phải cưa một chân thôi. Nhưng không được, các Bác sĩ cho biết vì xương cả hai chân đều bị dập, không làm sao phục hồi được, nếu không giải quyết ngay sẽ nguy hiểm cho nạn nhân. Lúc bấy giờ Vân khổ sở vô cùng, chỉ biết khóc và khóc mà thôi, còn gì đau đớn cho bằng chồng thì sắp bị cưa chân, còn Vân đang bị thương cánh tay lại phải ẩm bồng lo cho bé Lâm chẳng biết trông cậy vào đâu. Nghe Vân kể đến đây tôi không làm sao cầm được nước mắt, nhưng phải ngoãnh mặt nơi khác sợ Vân nhìn thấy càng làm nàng mủi lòng.

Sau tai nạn đó, Anh Nghĩa được trợ cấp một số tiền tương đối, và các đồng nghiệp cũng đóng góp chia sẻ nổi thương đau với gia đình Vân. Nhờ có được số tiền đó mà Vân xin phép sửa lại căn nhà đang ở thành hai phần, phần trước làm quán cà phê này, phía sau để ở. Anh Nghĩa lúc ấy di chuyển bằng hai nạng gỗ rất khó khăn, anh thường thở dài than trách, chẳng giúp gì cho gia đình lại làm khổ vợ con. Vì thấy Vân quá cực, phải thức khuya dậy sớm lo cho mẹ, lo cho chồng, lo cho con đi học và lo việc bán buôn hàng ngày để kiếm sống nuôi gia đình. Có lần anh có ý tìm đến cái chết. Vân đoán biết nên khuyên anh hãy vui sống với vợ con, mong anh đừng quẫn trí mà làm cho gia đình khổ thêm. Trước mặt chồng con, lúc nào Vân cũng tươi cười, nhưng sau đó có ai biết được trong lúc mọi người yên giấc,Vân ngồi khóc một mình, khóc cho thân phận khóc cho cuộc đời bất hạnh của Vân. Nói đến đây, nàng khóc nhiều hơn, tôi chẳng biết phải làm sao để ngăn những dòng nước mắt thương đau ấy, không còn lăn dài trên đôi má nàng. Sự thể đến nổi này sao, một cô giáo tay yếu chân mềm sinh đẹp ngày xưa, nay phải bương chải kiếm sống qua ngày.
Ngưng giây lát. Vân tiếp tục nói.
Tuy Vân có khổ cực về tay chân, nhưng đổi lại cũng được an ủi phần nào vì anh Nghĩa giờ đây cũng  phụ giúp Vân được vài công việc nhỏ bên trong quán, khi rỗi rãnh anh đọc báo và dạy cho bé Lâm học, anh không thể ra ngoài tiếp khách như Vân. Mỗi khi thấy anh chống nạn tỳ người vào cạnh bàn để rửa ly, tách, Vân không cầm được nước mắt thương anh vô cùng.

Nghe Vân kể hết chuyện của đời mình lòng tôi se thắt, cảm thương cho nàng sao lại gặp quá nhiều nổi bất hạnh.
Câu chuyện đến đây, thì cũng vừa lúc anh tài xế đem xe đến giục tôi.
-         Ông Thầy từ giả chị đi, để còn về chứ chiều rồi. Ngày mai ông Thầy còn phải lên đường
mà.
Anh tài xế nói xong, Vân nhìn tôi và nói rất nhỏ.
-         Ngày mai Khoa trở về với gia đình, cho Vân gởi lời thăm chị và các cháu, mong gia đình
Khoa luôn hạnh phúc. Tiếc rằng gặp nhau quá đột ngột, Vân không kịp chuẩn bị một vật kỷ niệm nào để tặng Khoa lúc này.
Mỗi câu nói của Vân như những mủi kim đâm vào lòng ngực. Tôi nghẹn ngào nói không nên lời, đứng dậy nhìn Vân thật lâu, trong lúc nàng vẫn còn rưng rưng nước mắt. Tôi cầm lấy tay nàng mà không muốn rời ra.
Sợ người tài xế chờ, Vân rút tay về và nói với tôi lời từ biệt sau cùng.
Anh tài xế mở máy cho xe lăn bánh, nhìn ra sau tôi vẫn thấy hai mẹ con Vân đứng trông theo,
cho đến khi xe khuất sau lớp bụi đường dầy đặc trong buổi chiều phai nắng.

Nhật Minh  (Sept, 1st  2014)