Núi Langbian nhìn từ xa
CHUYỆN ĐÀLẠT NGÀY ẤY
Tôi không nhớ rõ năm 61 hay 62 …. 49 năm rồi, mà cứ tưởng như mới hôm nào theo mọi người leo NÚI BÀ, tên là NÚI LANGBIAN.
Leo núi này là do lòng tin. Không biết từ đâu xuất phát ra một cái tin là BÀ hay PHẬT QÚAN THẾ ÂM hiện trên NÚI BÀ cho nước thánh chữa các loại bệnh . Ai đau ốm, bệnh tật gì lên đó xin nước uống là chữa được bệnh.Thiện hạ rầm rộ kéo nhau đi, ai có phương tiện gì thì đi cách đó. Ai không có xe cộ thì thuê taxi. Tôi được đi chung với gia đình chị Biếu. Về sau tôi có nghe mọi người nói chuyện với nhau là chỉ có mấy ông taxi là hốt bạc !
Bây giờ tôi cũng không nhớ là đám người đi chung gồm những ai. Chỉ nhớ lúc xuống xe ở chân núi, có ai đó đưa cho tôi một bidon nước 20 lít .Tôi cũng vui vẽ xách và bắt đầu theo chân mọi người leo lên sườn núi.
Núi Langbian lúc này còn hoang sơ, cây cỏ rậm rạp, nhất là có tre trúc mọc um tùm. Tôi vừa cầm bình leo lên mấy bước, thì có một anh chàng đi bên cạnh nói lớn :
- Trời cô cầm cái bình này để lấy nước hả?
- Ừ ,không được sao ?
- Cô làm ơn cho xin chữ ký và địa chỉ .
- Để làm gì ?
- Để về đăng báo chớ làm gì ! Cô mà xách nỗi cái thùng này, nội đi lên không thôi cũng đủ làm người hùng rồi !
Anh ta còn nói thêm:
- Sinh viên Võ Bị mang ba lô leo lên núi còn hộc xì dầu, mà cô dám ôm cái bình này, xin bái phục !
Tôi tức cười qúa, lúc bấy giờ mới nhớ ra, không biết ai đưa tôi cái bình này. Đường lên núi, lầy lội, hình như trời mưa hôm qua, nên leo lên dễ trợt, tôi không nhớ mang dép gì. Vừa leo lên mới vài thước thì bị trợt xuống, tôi chụp vội một bụi tre, thì chân mặt xước vào một mắt tre ai mới chặt, vẹt một đường trắng bóc, đau quá, mãi một lúc sau mới rướm máu ! Không biết ai đi bên cạnh giúp tôi, chứ lúc đó tôi chưa tìm ra được nước thánh để xức vào trị vết thương !
Ngồi nghỉ một chút, rồi tiếp tục bò cho theo kịp mọi người, tôi không nhớ ai đã bưng cái thùng giùm rồi ! Đau qúa chẳng cần biết nữa.
Hồi đó núi còn hoang sơ, chưa được làm tầng cấp để leo lên như bây giờ. Nghe mấy ông bạn dạy học ngày xưa đã trên 70 leo lên leo xuống ngon lành !
Lên được hình như gần nửa chừng, thì thấy có vài cái lều đã đóng một bên đường từ bao giờ. Kẽ nằm, người ngồi, còn có người đi nạn mà cũng leo lên được thiệt đáng phục!
Họ thắp nhang cắm xung quanh. Tôi từ lúc bị xướt một đường thì không còn nhớ tới nước non gì nữa, mà không nhớ có ai đã cho chút nước thánh để rữa vết thương không?
Đến khi về tới nhà thì tắm rửa lẹ, xức thuốc đỏ, leo lên giường nằm đánh một giấc tới sáng, nhìn lại cái chân sưng vù, mãi cả tháng sau mới lành và vết sẹo còn dài dài tới bây giờ .
Mỗi lần thấy vết sẹo là nhớ kỹ niệm xưa …có lần leo NÚI BÀ !
Chuẫn bị leo núi Langbian
No comments:
Post a Comment